Giờ đây Sài Gòn đã trở thành một thành phố năng động, trung tâm kinh tế phát triển bậc nhất cả nước. Ấy vậy mà, dạo một vòng quanh trung tâm thành phố, tôi dễ dàng bắt gặp những công trình vẫn mang kiến trúc cổ xưa như Bưu điện thành phố, Dinh Độc Lập, Uỷ ban Nhân dân Thành phố,… Dạo thêm một vòng quanh những con đường xưa giờ xe cộ hiện đại tấp nập, cửa hàng, toà nhà cao tầng, trung tâm thương mại,… chen chút nhau, lòng tôi lại bồi hồi, da diết nhớ lại một Sài Gòn duyên dáng năm 1979 mà mình đã được ngắm nhìn qua những bức ảnh của Pandomim. Là một người yêu quý Sài Gòn, luôn đi tìm những câu chuyện, những ảnh ảnh của quá khứ; tôi biết được Sài Gòn xưa rất duyên, nó mang trên mình nhiều vẻ đẹp quyến rũ mà giờ đây đã bị tốc độ đô thị hoá làm mờ dần và một phần đã bị mất đi. Có những thứ, tôi chỉ còn có thể bắt gặp qua những bức ảnh của những người muôn năm xưa để lại. Và dưới đây chính là những bức ảnh về Sài Gòn năm 1979 của Pandomim mà tôi đã có cơ hội thưởng thức.
Tôi vẫn nghe ông bà hay kể lại, thời ấy làm gì có nhiều xe hơi, xe tải lớn,… như ngày nay, chủ yếu là đi bộ, đi xe đạp,… Những cậu trai vẫn hay đạp xe đuổi theo trêu chọc những cô nữ sinh dưới tà áo dài thướt tha. Có người cũng nhờ những lần bạo gan trêu ghẹo nhau như vậy mà nên duyên vợ chồng. Rồi thời đó làm gì có cửa hàng tiện lợi, quán trà sữa nhiều như thời của chúng tôi. Ông bà tan học cứ đạp xe trên đường, tấp vào những gánh hàng rong bên vệ đường, rồi cả đám cùng gọi ly nước mía, ly trà đá,… nói chuyện ríu rít ấy vậy mà lại vui. Rảnh rỗi hay có dư chút tiền lại rủ nhau ra chợ sách cũ, tìm mua những cuốn sách về ngấu nghiến. Quý lắm! Vì thời ấy làm gì có dư tiền mà mua sách mới, mà cũng chẳng có nhiều sách như bây giờ để mua. Có sách để đọc đã là quý lắm rồi!