Trời đổ mưa
Cho phố vắng mênh mông
Khơi lòng bao nỗi nhớ.
Trời làm mưa, cho ướt áo em thơ
Mưa rơi tự bao giờ.
Đó là những lời ca vô cùng quen thuộc với khán giả yêu nhạc, những ca từ trong một bài hát của nhạc sĩ Hà Phương và Anh Việt Thanh (hai người chơi chung trong một nhóm nhạc và ở cùng quê Mỹ Tho) - “Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ”.
Vốn dĩ là một nhạc sĩ được mọi người ca tụng và gọi là “nhạc sĩ của mưa và hoa”, gia tài những ca khúc về mưa của nhạc sĩ Hà Phương phải nói là rất, rất nhiều. Và Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ chính là một trong số đó.
Bài hát được sáng tác từ thập niên 1960, và với lời bài hát gốc là viết về người chinh nhân, nhưng đến sau năm 1975, thời thế thay đổi, để phù hợp hơn với thị hiếu, ông đã bỏ đi hình ảnh của người lính, đổi lời bài hát trở thành lời như ngày hôm nay mà chúng ta được nghe.
Nhạc sĩ Hà Phương (trái) - Nhạc sĩ Anh Việt Thanh (phải)
Nhạc sĩ sáng tác bài hát này khi ông đang sinh sống tại Mỹ Tho và trải qua cuộc tình với một người ca sĩ tại vùng tỉnh lẻ. Hàng đêm trên sân khấu, ông đệm đàn cho cô hát. Khi màn nhung khép lại cũng là lúc cả hai đưa nhau về trên con đường vắng thưa người trong những đêm mưa buồn nơi tỉnh lẻ. Cuộc tình sau đó dù không thành, nhưng cũng để lại quá nhiều kỷ niệm sâu sắc cho người nhạc sĩ:
Trời đổ mưa
Cho phố vắng mênh mông
Khơi lòng bao nỗi nhớ.
Trời làm mưa, cho ướt áo em thơ
Mưa rơi tự bao giờ.
Ngồi nhìn cơn mưa đang rơi không ngừng ngoài kia, những kỷ niệm lại ùa về trong lòng chàng trai. Tâm hồn anh cứ như được thả trôi trên con “phố vắng mênh mông”, anh nhớ, nhớ vô cùng cũng trong một ngày mưa, một ngày “trời làm mưa, cho ướt áo em thơ”. Cơn mưa trong ký ức ấy, anh không nhớ nổi là nó đã bắt đầu từ khi nào đã chiếm trọn lấy lòng anh, và cả hình bóng ấy…
Nhưng, tình yêu nhỏ trong lòng anh đã tự bao giờ “phôi pha vào sương gió”. Anh nhớ, nhớ về những ngày xưa, những ngày tình yêu ấy chớm nở, cũng trong những cơn mưa như lúc này đây. Cô và anh, lúc đó vẫn đang cùng nhau đến trường trên cùng một con đường. Những buổi đầu cảm mến - “tâm tình thường hay ngỏ” - hai người đã cùng với nhau “về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa”, những lúc tan trường…
Tình yêu đó, phôi pha vào sương gió
Những đêm mưa tỉnh nhỏ
Gợi nhớ tuổi học trò
Tâm tình thường hay ngỏ
Trường tan về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa!
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Trường Vũ
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Trường Vũ
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Phi Nhung, Quang Lộc
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Phi Nhung, Quang Lộc
Những tháng ngày ấy, sao mà thân thương, sao mà đẹp đẽ vô cùng, sao mà thắm tràn một màu vui tươi, một màu hạnh phúc đến như vậy. Còn hôm nay đây, lặng nhìn cơn mưa đang rơi, mà lại cảm thấy chạnh lòng vô cùng - “chạnh lòng bao nhớ thương”, chạnh lòng khi những ký ức ấy lại tràn về, khi chuyện tình yêu ấy cứ mãi vương vấn không thôi. Cũng là một cơn mưa, trên cùng một con phố, cùng một con người nhưng tại sao lại chứa chan hai nỗi lòng? Ngày xưa, cơn mưa ấy là niềm vui, là hạnh phúc là ấm áp những ân tình… Nhưng ngày nay, cơn mưa là nỗi nhớ, là niềm thương và là nỗi buồn, là nuối tiếc khôn nguôi.
Mưa ! Mưa rơi qua phố buồn
Chạnh lòng bao nhớ thương
Chuyện tình yêu vấn vương.
Ngày xưa đường mưa ướt ê chề
Cùng đưa đón nhau về
Ấm đôi nhân tình trẻ...
Một người sang ngang cuộc đời
Một người đêm tay gối
Chia ly có gì vui
Trời mưa nghe giá buốt tim
Ru anh vào kỷ niệm thao thức trọn cả một đêm !!
Vì giờ đây, người đã ra đi, đã “sang ngang cuộc đời”, đã bỏ lại một người đêm “đêm tay gối” , đêm đêm một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, gặm nhấm nỗi buồn miên man không thể nào nguôi. Anh tự hỏi rằng “chia ly có gì vui?” hay chỉ là một người vui, còn một người thì ôm nỗi xót xa vô cùng? Lặng nghe tiếng mưa đang rớt rơi ngoài kia mà tâm hồn anh “nghe giá buốt” cả con tim. Cơn mưa ấy cứ rơi rơi không ngớt, rơi rơi như đang “ru anh vào kỷ niệm”, khiến cho anh cứ trằn trọc không thể nào chợp mắt được và “thao thức trọn cả một đêm”.
Chờ em, đêm vắng với cô đơn
Ngõ hồn mưa ngập lối
Tình hợp tan
Nhưng vẫn nhớ nhau luôn
Biết em giờ có buồn?
Anh đã chờ, đã đợi cô trong “đêm vắng với cô đơn/ ngõ hồn mưa ngập lối”, dù cho anh biết rằng, cuộc tình của mình đã từng hợp nhưng giờ đã tan. Anh biết, làm sao mà lại không được, nhưng anh vẫn không thể nào dối lòng mà ngăn nỗi nhớ đang từng ngày, từng giờ trào dâng trong cõi lòng anh. Anh nhớ, nhớ da diết , rồi lại buồn, rồi lại đớn đau… vì anh yêu, anh thương bằng cả trái tim. Người anh thương cũng đã từng như thế, cũng đã từng thương và yêu anh như tình yêu của anh dành trao cô, cho nên anh có buồn có đau thì cũng không một lời trách cứ. Anh chỉ tự mình hỏi lòng không biết là “em giờ có buồn?”
Mối tình ấy, với anh và cô đã từng là tất cả, đã từng là một mơ ước dài lâu. Nhưng hiện tại tất cả đều chỉ còn lại nơi dĩ vãng xa xôi, những cơn mưa ngập tràn trong niềm vui, trong hạnh phúc giờ đã không còn nữa, thay vào đó là cơn mưa miên man cùng một nỗi buồn không bao giờ có thể nguôi…
Và từ đó
Những đêm trời mưa gió
Thấu chăng người tỉnh nhỏ
Nuôi nấng cả một đời
Mối tình thời xa ấy
Giờ đây đường hai lối mưa gió về buồn nào nguôi !!!
Nỗi buồn ấy mà nhạc sĩ Hà Phương mang lại trong Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ cứ miên man kéo dài, kéo dài mãi trong lòng tôi, bồi hồi không dứt. Chuyện tình ấy, trong sáng và tươi đẹp nhưng cũng buồn thương da diết khi đến cuối cùng phải rời xa nhau. Lý do là gì không quan trọng, nhưng không trách cứ, không oán hờn, thứ còn lại trong lòng của người ở lại chỉ là nỗi nhớ, một nỗi nhớ không bao giờ nguôi, cùng với một nỗi buồn miên man kéo dài trong cơn mưa lòng không thể nào dứt…một cơn Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Quang Lê
Bấm vào giữa hình trên để nghe "Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ" Trình bày: Quang Lê
Lời gốc của bài hát trước năm 1975, được ca sĩ Giang Tử thể hiện đầu tiên như sau:
Trời đổ mưa
Cho ướt áo chinh nhân
mưa về trên đồn vắng.
Trời làm mưa, cho ướt áo em thơ
Mưa rơi tự bao giờ.
Mùa mưa đó anh đi vào sương gió
Những đêm mưa tỉnh nhỏ
Gợi nhớ tuổi học trò
Tâm tình thường hay ngỏ
Trường tan về chung phố những lúc trời chiều đổ mưa !
Mưa ! Mưa rơi qua phố buồn
Chạnh lòng bao nhớ thương
Từ ngày đi viễn phương.
Ngày xưa đường mưa ướt ê chề
Cùng đưa đón nhau về
Ấm đôi nhân tình trẻ...
Một người đi xây cuộc đời
Một người đêm tay gối
Chia ly có gì vui
Trời mưa nghe giá buốt tim
Xua anh vào kỷ niệm thao thức trọn cả một đêm !!
Gửi về em, đêm vắng với cô đơn
nỗi buồn trai thời chiến
Dù ngàn phương
Nhưng vẫn nhớ nhau luôn
Biết em giờ có buồn ?
Người nơi đó
Những đêm trời mưa gió
Có thương người tỉnh nhỏ
Nuôi nấng trong một đời
Những ngày tàn lửa khói
đường đi về chung lối mưa có buồn mình cũng vui.