Hoàn cảnh ra đời và ý nghĩa ca khúc "Người Yêu Cô Đơn" (Đài Phương Trang) - Tâm tư của chàng trai khi mãi thất bại trong tình yêu _ Xưa

   

"Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không duyên
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành..."

Đã là một tính đồ của nhạc vàng thì có lẽ mọi người đều không thể bỏ qua khúc luôn vương vấn một nỗi buồn man mác này. Đây chính là câu hát mở đầu quen thuộc trong sáng tác của nhạc sĩ Đài Phương Trang mang tên Người Yêu Cô Đơn. 

Nhạc sĩ Đài Phương Trang sinh năm 1940 tại Sài Gòn và là một trong những nhạc sĩ nổi tiếng trong làng nhạc vàng với thể điệu bolero, trữ tình. Ông bắt đầu viết nhạc vào năm 1965, nhưng đến năm 1966 mới chính thức ra mắt với công chúng. Những tác phẩm nổi tiếng của ông phải kể đến như Hoa Mười Giờ, Căn Nhà Dĩ Vãng, Chuyến Xe Miền Tây, Tình Nghèo Có Nhau… và đương nhiên, sẽ vô cùng thiếu sót nếu như không kể đến tác phẩm mà tôi đã nhắc đến ở trên Người Yêu Cô Đơn.

Bài hát này được ông viết vào năm 1973, và ngay khi ra đời nó đã trở thành một bản “hit” nổi đình nổi đám qua tiếng hát của ca sĩ Tuấn Vũ. Suốt thập niên 70, 80 khi ấy bài hát trở thành một ca khúc thuộc nằm lòng của tất cả những ai yêu nhạc, và đó cũng chính là điều mang tên tuổi của nhạc sĩ đến gần hơn với khán giả yêu nhạc.

Nhạc sĩ Đài Phương Trang

Cùng với sự nổi tiếng của bài hát, nhiều người nghe nhạc cũng lầm tưởng rằng có lẽ người nhạc sĩ ấy chắc đã cô đơn lắm, lận đận lắm trong con đường tình duyên của chính mình. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, vì cuộc sống của ông lúc đó đang vô cùng hạnh phúc. Nói về hoàn cảnh sáng tác Người Yêu Cô Đơn, ông có chút bồi hồi: “Tôi viết “Người yêu cô đơn” năm 1973, khi bản thân đã có …một gia đình hạnh phúc, chứ không thất tình như nhiều người lầm tưởng! Tôi thấy bạn bè nhiều người khổ lụy rồi suy sụp vì bị tình phụ nên tôi viết “Người Yêu Cô Đơn” như một lời động viên: Hãy chấp nhận sống chung với nỗi cô đơn và đừng tuyệt vọng, hãy xem nỗi cô đơn như là tình nhân của mình, bạn sẽ cảm thấy… bớt cô đơn! Qua tình khúc này tôi cũng mong những ai bị tình phụ hãy rộng lượng cầu chúc cho người mình yêu được hạnh phúc bên tình duyên mới”:

Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không duyên
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dở dang
Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi chi

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Người Yêu Cô Đơn" Trình bày: Tuấn Vũ

Bấm vào giữa hình trên để nghe "Người Yêu Cô Đơn" Trình bày: Tuấn Vũ

Bài hát là tâm tư của một chàng trai cứ mãi chịu cảnh thất bại trong tình yêu. Anh cũng biết, cũng chấp nhận, nhưng có lẽ đã buồn lắm khi cuộc đời mình luôn gắn liền với hai chữ “cô đơn”. Vì gắn liền với hai chữ cô đơn nên đời anh “yêu ai cũng không duyên”, “yêu ai cũng không thành”, “yêu ai cũng dở dang”, cũng “lỡ làng ” cả đù rằng nhìn xuống nhìn lên anh cũng thấy mình “chẳng lỗi chi”. Ban đầu có lẽ anh cũng chới với, cũng thắc mắc lắm nhưng giờ thì đã quen rồi, đã biết rồi. Anh biết rằng hai chữ tình yêu là một điều không thể lý giải, không thể phân định đúng sai một cách rõ ràng rành mạch như những điều bình thường khác, và anh cũng chấp nhận rằng tất cả là tại “đời tôi cô đơn”.

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Người Yêu Cô Đơn" Trình bày: Đan Nguyên

Bấm vào giữa hình trên để nghe "Người Yêu Cô Đơn" Trình bày: Đan Nguyên

Và cũng vì thế cho nên anh có yêu ai đó cũng chẳng được bao lâu, cả “em” cũng vậy. Bởi vì “ngày mai đây em lên xe hoa bước theo chồng” - nhưng anh cũng đã sớm làm quen với nỗi cô đơn từ rất lâu rồi, sớm đã “quen rồi những chuyện dang dở từ khi mới yêu” nên anh cũng “chẳng trách em”. Duyên hết, tình tan, chuyện lẽ thường… có lẽ cuộc đời anh vốn dĩ đã là như thế.

Đời tôi cô đơn nên yêu ai chẳng bao lâu
Ngày mai đây em lên xe hoa bước theo chồng
Đời tôi quen cô đơn nên tôi chẳng trách em
Tôi quen rồi những chuyện
dang dở từ khi mới yêu !

Anh biết bản thân mình không tương xứng với cô, vì bản thân anh chỉ là một “kẻ trắng tay”. Anh cũng biết bản thân tình yêu sẽ không bao giờ có thể “xây trên bạc vàng”. Anh đã quen, quen lắm rồi cái cảnh chuyện tình phải dở dang như thế, nên anh cũng nói với người anh yêu rằng cô cứ đi, bước đi và đừng khóc, cũng đừng “bận lòng” vì một “kẻ trắng tay” như là anh mà làm gì. Cái câu mà “Tôi quen, tôi đã quen rồi em” được cất lên sao lại có thể khiến người ta xót thương đến thế, chạnh lòng đến thế? Có lẽ chính anh cũng đã từng xót thương cho chính tình cảnh của cuộc đời mình, nhưng cứ xót thương, cứ trách cứ, cứ buồn rầu ủ rũ thì cuộc sống cũng không thể nào thay đổi được.

Tôi quen, tôi đã quen rồi em
Dang dở khi tình yêu không xây trên bạc vàng
Tôi quen, tôi đã quen rồi em
Em khóc làm chi nữa bận lòng gì kẻ trắng tay

Tôi xin, xin chúc em ngày mai
Hoa gấm ngọc ngà luôn
vây quanh em cả cuộc đời
Riêng tôi, duyên kiếp luôn dở dang
Nên suốt đời tôi vẫn yêu cô đơn như tình nhân

Nên anh chấp nhận, chấp nhận làm quen với nỗi cô đơn của chính mình, rồi làm bạn với nó, hơn nữa là sẽ yêu luôn nó, xem nó như là “tình nhân”. Và anh cũng sẽ vui vẻ mà gửi lời chúc đến cô, người con gái mà anh đã yêu, anh chúc cô ngày mai đến bên người - “Hoa gấm ngọc ngà luôn vây quanh em cả cuộc đời”. 

Còn anh, đời anh vẫn thế, vẫn luôn “cô đơn bao năm qua vẫn cô đơn” - “dù ai đẹp đôi nhưng riêng tôi vẫn lạnh lùng”. Dù quen rồi đấy, dù đã làm bạn, làm “tình nhân” với cô đơn biết bao nhiêu năm trôi qua rồi đấy, nhưng làm sao để khỏi phải chạnh lòng khi cứ phải ngắm nhìn người ta hạnh phúc bên nhau. Nhưng cũng biết làm sao hơn nữa, ngoài việc hỏi chính bản thân mình và hỏi trời cao kia, rằng “trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây”. Nhưng anh cũng biết rằng câu hỏi này không một ai có thể giải đáp được, kể cả ông trời ở nơi xa vời vợi kia. Và cũng chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, chứ thực lòng này anh cũng “không hề trách đời, hay giận đời luôn đổi thay”.

Đời tôi cô đơn bao năm qua vẫn cô đơn
Dù ai đẹp đôi nhưng riêng tôi vẫn lạnh lùng
Trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây
Tôi không hề trách đời
hay giận đời luôn đổi thay !!!

Những con người sống với cô đơn trên cuộc đời này không phải là ít, nhưng những con người học cách chấp nhận với nỗi cô đơn và xem nó như “tình nhân” thì không phải ai cũng làm được. Cũng như bài hát Người Yêu Cô Đơn mà nhạc sĩ Đài Phương Trang đã sáng tác, dù cho có hiểu, có chấp nhận số phận cô đơn, có yêu cô đơn như tình nhân thì cũng không thể nào không có chút buồn, chút tủi với cuộc đời cô đơn ấy. Và cũng không phải là họ muốn suốt đời sẽ sống cùng với cô đơn, mà vẫn luôn khát khao có được một tình yêu, một hạnh phúc cho riêng bản thân mình như nhiều người khác. Nhưng mong ước là mong ước, nó vẫn nằm đâu đó xa xôi mà chưa hề tìm đến, nên đành chấp nhận, không trách hờn, không giận dỗi - vì cuộc đời vốn dĩ sẽ không vì ta oán trách mà sẽ đổi thay… Vậy cho nên chính bản thân ta hãy tìm niềm vui, tìm sự an ủi trong chính nỗi buồn, sự cô đơn ấy mà sống tiếp cuộc đời của riêng ta… Biết đâu đấy hạnh phúc sẽ tìm đến vào một ngày không xa.